Con Thỏ Nhỏ Ngoan Ngoãn
Phan_8
Phun ra một tràn, Nguỵ Mễ Miễn liền quay người bỏ đi.
Người nhân viên nam thất bại, mặt mày xanh xao, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy áy náy.
Chính xác, anh ta cũng không rõ tại sao lại áy náy, chỉ là cảm thấy mình đã ức hiếp một loài động vật nhỏ yếu đuối…
Nguỵ Mễ Miễn chật vật chạy trốn, cô vừa hoảng lại vừa xấu hổ, cô chưa nói với ai trong công ty là cô ở phòng gia đình cả!
Nhưng trong cái đầu đầy hoảng loạn của cô, chưa hề nghĩ tới việc, nhân viên trong kí túc xá dù có tách ra, nhưng trong công ty, ngàn vạn lời đồn để lại, náo nhiệt, đàn ông thì muốn thám thính chỗ ở của Nguỵ Mễ Miễn, phụ nữ cũng muốn đi chung để nhiều chuyện.
Những cô gái ra sức tìm chỗ ở của Nguỵ Mễ Miễn nhưng lại tìm không ra, nghe nói nhà Nguỵ Mễ Miễn ở gần tàu điện ngầm, hay là ở ngoại ô, như vậy là sao, ở chung với người nào?
Nhiều người vô cùng nghi ngờ.
Chuyện vở ra là do lão tổng của công ty bị cháu gái cả ngày quấy nhiễu, liền thuận miệng nói “Gia đình phòng không phải là dành cho hai nhân viên nam nữ độc thân sao?” tin tức cứ thế mà lộ ra ngoài.
Phòng gia đình.
Nhân viên nam nữ độc thân.
Tin tức này rất đáng suy nghĩ…
Nhiều người vừa nghe lập tức chắc chắn rằng, nhân viên nữ kia nhất định là Nguỵ Mễ Miễn.
Vậy còn người nhân viên nam là ai?
Trong công ty này, tới tới lui lui, nhiều người nhìn chằm chằm Nguỵ Mễ Miễn, nhưng cũng chẳng thấy cô đi cùng với bất kì người đàn ông nào cả.
Chủ nhiệm Ôn của bộ phận quan hệ xã hội không cần phải đoán, người ta là hoa đã có chủ rồi, loại!
Bên trong bộ phận quan hệ xã hội này, cũng rất đoàn kết, nói chuyện rất lịch sự, hữu nghị, đối xử bình đẳng, nhân viên nam nào cũng có thể cùng nói chuyện với Nguỵ Mễ Miễn, nhưng mập mờ với ai thì thực không có ai cả.
Thật kì lạ, hai người ở chung một phòng mà, không thể nào tỏ ra không quen biết chứ?
Hết lần này đến lần khác, một tin tức cũng không có!
Trong công ty này, chuyện tốt chưa thấy nhưng mà chuyện càng bí ẩn, càng tiềm càng ẩn thì lan xa cực kì, trừ bộ phận quan hệ xã hội chỉ toàn nữ , thì bộ phận nghiệp vụ bận rộn cũng tham gia, hỏi hết các nhân viên nam rồi mà vẫn chưa tìm ra được ai ở gia đình phòng với Nguỵ Mễ Miễn.
Nhiều người như vậy mà lại tìm không ra, chẳng lẽ người này không phải là nhân viên bình thường ư?
Ai nha, không phải là chủ quản chứ?
Phải biết, chỉ cần là vợ chồng hợp pháp là có thể ở phòng gia đình, không phân biệt cấp bậc, nhân viên bình thường hay chủ quản, quản lý.
Các nữ nhân viên vừa nghe Nguỵ Mễ Miễn vừa bám vào một chủ quản, thì thái độ lập tức thay đổi.
Một nhân viên nữ mới vào công ty chưa bao lâu, liền ở cùng một chỗ với một chủ quản lắm tiền rồi.
Các nhân viên nam cũng không ngừng suy đoán người chủ quản may mắn đó là ai? Vừa có thể nắm giữ một đoá hoa mới mẻ non nớt, vừa có nhiều tiền lắm của.
Theo định luật, những lời đồn như thế này, đượng sự 89% là người cuối cùng biết chuyện.
Cho nên Lý Túc nhờ miệng đồng nghiệp mới biết được chuyện này, Nguỵ Mễ Miễn còn chưa biết chuyện này nữa là.
“Tiền để lại ngàn vạn?” Vẻ mặt Lý Túc đăm chiêu, “Chỉ cần sinh một bé trai là sẽ có?”
“Đúng thế, người cả công ty điều biết cả rồi.” Một người đồng nghiệp nam văng nước miếng, “Lúc tôi nghe cái tin này, quả thực còn phun ra một ngụm máu nữa cơ, thời đại này là thời đại gì rồi mà còn có chuyện, sinh con trai mới để lại tài sản nữa chứ.”
“Nhà giàu giải trí đó mà, Bát quái cũng không ít ví dụ.”
Một nam đồng nghiệp bĩu môi, lắc đầu, “Nguỵ Mễ Miễn cũng không phải thiên kim con nhà giàu có! Đại khái lão kia để lại tiền, cũng không phải là cho cô ta, mà là cho đứa con trong bụng cô ta kìa!”
“Cho nên trận thượng khoán hạ khiêu này, chính là để tìm cho ra người nam “ở chung”? Các người có cần phải nhàm chán như vậy không?” Lý Túc bừng tỉnh ra.
Lại bị châm chọc rồi! Người nam đồng nghiệp nữa nãy nhe răng trợn mắt với anh, “Chúng tôi nhàm chán? Chuyện này liên quan đến cuộc đời của một người đàn ông đó nha! Cậu có tưởng được không, đến hàng triệu lận đó, chỉ cần làm cho cô ta có thai, có con trai, hà hà, người nào cưới cô ấy, thì có nghĩa là cũng sẽ cầm luôn số tiền đó.”
Lý Túc lộ ra vẻ mặt thương hại, liếc mắt nhìn cái ở dưới của người nhiều chuyện ban nãy, “Chỉ cần sinh con trai là được, Sinh con là chuyện của đàn bà con gái, nhưng người quyết định nam nữ lại là chuyện của đàn ông chúng ta, nếu như bộ phận cốt cán của người đàn ông đó không đủ lực, sinh ra toàn con gái, thì không phải trắng tay rồi à?”
“Mẹ nó, cậu không cần thực tế như vậy! Anh em làm tí mộng đẹp không được sao?” Người nam ấy không nhịn được nổi cả gân xanh lên, ra sức phản kích.
Lý Túc mặt không tỏ vẻ gì, chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái.
“Mông tưởng ban ngày thì không sao, chẳng có chuyện gì cả, có điều, đừng mang nó vào thực tế, nếu không người ta sẽ cho là cậu đọc nhiều truyện tiểu thuyết hoang tưởng quá đấy.”
Đồng nghiệp nam nói chuyện một hồi, cảm thấy bất lực đành rụt cổ im lặng. Lý Túc tiếp tục duy trì vẻ mặt “không có chuyện gì” nhưng trong lòng lại nổi sóng.
Suy nghĩ đầu tiên, người vợ anh nhắm trúng bị người khác mơ ước.
Suy nghĩ thứ hai, Nguỵ Mễ Miễn có biết chuyện này không?
Suy nghĩ cuối cùng, nguồn gốc của tin tức này là từ đâu tới?
Trước tiên Lý Túc cần tìm Nguỵ Mễ Miễn xác định thật giả trước, Uông Thục Kỳ gọi điện thoại đến trước một bước, dĩ nhiên, cô ta lấy chuyện “Công sự” để lôi Lý Túc ra ngoài.
Một bữa cơm giá trên trời, Lý Túc cầm nĩa đâm vào một quả cà chua, trong lòng nghi ngờ, tại sao mình phải tới đây dùng cơm với người phụ nữ này chứ?
Chuyện công cái gì, Uông Thục Kỳ ở phòng kế toán, anh ở phòng nghiệp vụ thì có chuyện gì để nói chứ? Tính hợp tác cùng tham ô sao, cô ta định báo cáo khống với công ty à? Cười chết người.
Lý do này nói không được, Uông Thục Kỳ chỉ có thể đưa ra cách uy hiếp mà thôi.
“Anh không phải muốn biết sự tình chuyện Nguỵ Mễ Miễn sao? Ba cô ta dự định sẽ tặng lại số tiền lên đến con số hàng triệu cho con gái ông ta đấy.”
Những lời đó như siết lấy cổ Lý Túc, đem suy nghĩ của anh quay trở lại.
Ngay sau đó anh ngồi lại ngay ngắn, gương mặt không hề biểu cảm, ánh mắt nhìn Uông Thục Kỳ cũng lạnh lùng hơn hẳn.
“Không phải là để lại di chúc sao?”
“Lời trong di chúc viết khá dễ hiểu, vừa nghe đã hiểu. Kỳ thực là ba ba của cô ấy muốn được ẵm cháu trai trước khi nhắm mắt mà thôi. Đó cũng là điều kiện duy nhất để được nhận phần tài sản này.”
“Tóm lại, chính là cô tung tin đồn trong công ty?”
“Đó là sự thật, không phải là không có căn cứ.”
“Đó gọi là riêng tư.”
Uông Thục Kỳ cưòi nhạo một tiếng, “Anh nói linh tinh cái gì, cuộc sống nhàm chán như vậy, có thứ có thể chơi, đương nhiên phải tận tình chơi. Anh gọi đó là riêng tư, người trong công ty gọi là Bát quái, chỉ cần vui là được.” Lý Túc cảm thấy bữa ăn vô cùng đắt tiền này thật lãng phí, anh ăn không vô nổi.
Nhất định là người bồi cơm không phù hợp.
*Ý là anh Túc không thích chị Kỳ, từ bồi dùng để chỉ cấp dưới hầu hạ cấp trên trong cổ đại, nhưng mình thấ để thế này cũng toát lên tí khí thế của anh Túc nên giữ lại.
“Cô gọi tôi ra đây không phải chỉ nói chuyện này chứ?”
“Tôi biết chuyện anh và Nguỵ Mễ Miễn ở chung một phòng.” Uông Thục Kỳ nói: “Con mắt của cô ấy thật là tốt, anh là một người đàn ông tốt nhất tôi từng gặp, năng lực làm việc ưu tú, không xa hoa lãng phí, trong thời gian anh vào công ty làm việc, không ít nhân viên nữ để ý đến anh, anh lại luôn giữ mình trong sạch, không hề dây dưa với bọn họ.”
Nghe những lời ca ngợi của Uông Thục Kỳ, anh không hề cảm thấy hài lòng hay vui mừng mà là sự chán ghét, chán ghét những lời sáo rỗng của cô ta.
Anh không thể hiểu được tại sao lại biến thành hàng hoá để cô ta bình luận phán xét kia chứ?
“Rốt cuộc thì cô muốn gì?” Lý Túc không nhịn được, trực tiếp hỏi.
“Anh nóng cái gì? Đây là thái độ mà một người đàn ông đối xử với người phụ nữ sao?” Uông Thục Kỳ mất hứng.
Cái tên Lý Túc này, thái độ của anh đối với cô lúc nào cũng nhạt nhạt, không lạnh không nóng, chưa bao giờ thử chiều theo ý cô, nhường nhịn cô, rõ ràng cô xinh đẹp như thế, nếu gọi cô là mỹ nữ cũng không ngoa tí nào, vậy mà bây giờ anh ta lại nói chuyện với cô bằng cái giọng chán ghét đó.
Điều này thực không hợp lý!
Lý Túc đùa cợt nói: “Nói xấu sau lưng người khác, lén lén lút lút, cô cho rằng cô là cái rốn của vũ trụ sao? Cả thế giới phải vây quanh cô à?... Dựa vào nhan sắc của cô, à, tôi quên mất, con gia thế của cô nữa chứ…”
Uông Thục Kỳ tức giận liếc mắt.
“Lý Túc!” Cô cơ hồ thét chói tai, tay hơi động, thiếu chút nữa là cô ném chén nước vào mặt anh.
Nhưng cuối cùng cô cũng không động thủ, bởi vì…anh chợt cười.
Không thể không nói, tướng mạo Lý Túc rất tốt, không chỉ là đẹp trai phong lưu, mà còn thể hiện sự sắc sảo, hơi cứng rắn một chút, đường cong ngũ quan rõ ràng, thời điểm nghiêm mặt thì tràn đầy vị đàn ông, hài hước khi vừa thức dậy, lại tựa như một đứa trẻ lớn xác còn non nớt.
Lại nói, diện mạo như vậy rất hấp dẫn phụ nữ, sẽ kích thích Hormone kia…
Người ta thường nói, nữ nhân cười một cái thì khuynh thành, bây giờ, Lý Túc “Cười một tiếng” cư nhiên suýt nữa làm băng liệt lý trí của Uông Thục Kỳ.
Trong lòng cô cũng dần bình tĩnh lại, chén nước trên tay cũng buông dần xuống.
Cô cảm thấy, dường như là Lý Túc cố ý, đầu tiên, anh ta muốn cô nhe nanh múa vuốt, sau đó lại cùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ cô, đây chính là thủ đoạn phi thường ngây thơ quyến rũ mà học sinh tiểu học vẫn hay thường sử dụng!
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Lý Túc liền có vẻ ôn hoà, “Rốt cuộc là cô và Mễ Miễn có thâm thù đại hận gì vậy?”
Uông Thục Kỳ sửng sốt một chút. Không đúng sao? Lẽ ra, anh ta nên xin lỗi cô trước, sau đó, nói rằng những lời nói, thái độ đáng ghét vừa nãy chỉ là muốn quan hệ giữa cô và anh gần hơn một chút, thân hơn một chút, thế nên mới cô ý đùa cợt cô!
“Vừa bắt đầu tôi đã cảm thấy kì lạ rồi, tại sao Nguỵ Mễ Miễn vừa gặp cô đã muốn bỏ chạy? Trong công ty, cô cũng đuổi theo Mễ Miễn không buông, suốt ngày cô chỉ chăm chăm vào các khuyết điểm của cô ấy, cô muốn cô ấy chú ý đến cô đúng không?” Lý Túc nghiêm mặt chăm chú nhìn cô.
Tại sao cô lại muốn Nguỵ Mễ Miễn chú ý đến cô?
“Cô có biết, chỉ có ở nhà trẻ, bọn con trai mới dùng loại thủ đoạn vụng về này, nếu cô thích Nguỵ Mễ Miễn, thì cứ việc tỏ tình với cô ấy đi, Mễ Miễn sẽ hiểu thôi mà.” Lý Túc tiếp tục lừa dối cô.
Tại sao cô lại muốn tỏ tình với Nguỵ Mễ Miễn chứ?
“Chỉ là bây giờ khoa học kĩ thuật ngày càng phát triển, bất quá phụ nữ với phụ nữ không sinh được em bé, nếu như cô muốn số tiền kia như vậy, Nguỵ Mễ Miễn sẽ phải ở cùng với một người đàn ông khác để sin hem bé. Tôi cho rằng, vì tiền mà làm ra chuyện như thế thật không tốt lắm, nó sẽ ảnh hưởng tới tình cảm hai người đó.” Lý Túc thành khẩn nói.
Cho nên cô là thầm mến Nguỵ Mễ Miễn sao?
“Hơn nữa, Mễ Miễn đã tiếp nhận lời tỏ tình của tôi rồi, tôi và Mễ Miễn sẽ cùng nhau sinh Tiểu Bảo Bảo. Tình cảm mặc dù có thứ tự trước sau, nhưng mà Uông tiểu thư nè, tiểu thư chưa tỏ tình với Mễ Miễn đúng không? Cho nên tôi chính là đối tượng đầu tiên của Mễ Miễn rồi! Xin Uông tiểu thư đừng chấp nhặt Mễ Miễn nữa. Tôi nghe nói hình như cô có vị hôn phu rồi đúng không? Anh Dương mặc dù hơi mặt trắng* một chút nhưng chỉ cần cô chú ý một chút là được, vẫn có thể đuổi tận giết tuyệt Tiểu Tam**” Lý Túc dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh dạy bảo, xem mình như không phải là kẻ châm ngòi.
*Mặt trắng: thường trog tuồng cổ Trung Quốc, người vẽ mặt trắng là những người đóng vai phản diện.
**Tiểu Tam: người thú ba xen vào gia đình, tình yêu của người khác.
Uông Thục Kỳ cảm thấy anh ta nói cũng đúng, có đạo lý, quả thật nửa người dưới của cái tên Dương Tuấn Văn kia có chút không có tiết chế, nhưng… Chờ một chút, câu nói này, có chỗ nào không đúng có phải không?
Lý Túc lấy khăn lau sạch miệng, đứng thẳng dậy, dợm người muốn bước đi.
Đột nhiên, Lý Tc1 quay đầu lại hỏi một câu: “Mễ Miễn biết chuyện để lại di chúc chưa?”
Mặt Uông Thục Kỳ vẫn còn ngẩn ra “Không biết.”
Ai cần biết Nguỵ Mễ Miễn có biết hay không.
Cô thuận miệng đáp lại, hẳn là không cần chịu trách nhiệm nhiệm về nó đâu.
Mắt Lý Túc hơi trầm xuống, trên mặt cũng lạnh đi hẳn, anh gật đầu một cái xem như nói lời tạm biệt với Uông Thục Kỳ, trước khi rời đi, anh cũng chỉ muốn biết những điều này.
***
Đùa gì thế, tại sao anh lại muốn tìm một cô vợ đầy phiền toái chỉ để trả tiền cơm?
Nếu như đem cuộc sống của Nguỵ Mễ Miễn chia làm hai phần, trước và sau khi bị đồng thổi, như vậy, trước khi bị đồn nhảm nhí, số lần cô được nghe nói những lời yêu thương là không lần, và số lần cô được tỏ tình chính là âm.
Tại sao lại là âm?
Bởi vì nếu đổi ngược lại tỏ tình là “khi dễ” thì từ nhỏ đến lớn, chỗ “khi dễ” của Nguỵ Mễ Miễn đủ để cô trở thành một Đại Phú ông rồi.
Cho nên trên người Nguỵ Mễ Miễn thực chất chỉ là giấy ghi nợ.
Nhưng tất cả những thứ này, khi cô bước ra xã hội, chính là khi vào làm việc công ty giải trí Nam Thạch, cũng tuôn ra ngàn vàn lời đồn thổi về việc di chúc của ba cô, hình tượng của cô, từ “Người có thể chà đạp một cách đáng thương”, đột nhiên biến thành “con đường Phú Nhị Đại”, chỉ là điều kiện tiên quyết phải là, phải làm cho bụng cô phồng lên, sau đó có một bé trai từ đấy nhảy ra ngoài.
Cái tiền đề này khiến cho không ít nhân viên nam trong công ty Nguỵ Mễ Miễn động lòng nha.
Phải, có tiền là đáng giá, nhưng thứ đồ vật bị lợi dụng như cô, loại cấp bậc đơn giản này, chỉ cần tuỳ tiện sờ sờ vài cái, nhìn xem có tốt hay không, năn nỉ cô nhóc đáng thương này sẽ tự động dính sát thôi.
Trên ti vi đều diễn như thế mà, không đúng sao?
Ai cũng nghĩ như thế.
Thế là Nguỵ Mễ Miễn đụng phải người từ bốn phương tám hướng, toàn bộ thời gian đều bị theo đuổi đến tận chân.
Trong phòng giải lao, cũng vô tình gặp được người đàn ông đang đứng đấy đưa cho cô ly trà.
Khi cô đi đưa công văn thì cũng có người đàn ông nhìn cô mỉm cười.
Lần đầu tiên vào thang máy thì ít nhất cô cũng phải nhận được bốn, năm món quà nhỏ.
Sau đó cô quyết định đi thang bộ để trốn, thật không may, ở đó cũng có người chờ cô đến mà bày tỏ tình yêu thâm sâu của mình.
Ngay cả khi cô đi vào nhà vệ sinh, cũng có người chờ cô ở cửa chỉ để đưa cho cô tờ khăn giấy, ở trên còn phun nước hoa lên, thiếu chiếu nữa làm cô thơm chết .
Nguỵ Mễ Miễn cảm thấy thực sự cô không thể sống cuộc đời thế này được.
Các nhân viên ở phòng quan hệ xã hội thì có lẽ là thật tâm thương cô, thấy con thỏ nhỏ bị doạ đến hoa dung thất sắc, đến sắc mặt cũng không còn tươi tắn nữa, bởi vì bị áp lực lớn nên chút lông tỏ này sắp rụng cả rồi.
Cứ tiếp tục như vậy, con thỏ này cũng không biết yêu là gì.
Thế là các đồng nghiệp lòng tràn đầy yêu thương, rối rít nhận lấy những công vụ vụn vặt trên tay Nguỵ Mễ Miễn, cũng không còn sai bảo cô phải đi qua đi lại những phòng khác để mang hoạ nữa, Nguỵ Mễ Miễn được mọi người cưng như trứng mỏng… Không phải, là được mọi người trong phòng bảo vệ mới đúng.
Ôn giám sát (chủ nhiệm phòng quan hệ xã hội) cùng với nữ vương bệ hạ của phòng nghiệp vụ có gian tình… Không phải, chỉ số nồng nhiệt yêu thương luôn ở level max, tin tưởng đặt Nguỵ Mễ Miễn bên cạnh Ôn Khả Khâm là tốt nhất, thế nên tạm tời Nguỵ Mễ Miễn liền tạm thời giao cho Ôn Khả Khâm.
Lòng tốt của Ôn Khả Khâm càng ngày càng cạn kiệt… Không không không, anh ta là một người lương thiện chân chính, anh ta dễ dàng tha thứ cho Nguỵ Mễ Miễn ở bên cạnh mà xộc lên xộc xuống liên tiếp gây tai hoạ.
Làm đổ nước, ngã chồng tài liệu, ướt máy tính, áp rách màn hình…
Trên mặt Nguỵ Mễ Miễn không còn một giọt máu, cơ hồ muốn khóc lên.
Ôn Khả Khâm lại còn nhẹ nhàng trấn an cô: “Không sao, không sao, cô không bị thương là tốt rồi, đừng lo lắng.”
Haiz, quả thực là một người đàn ông tốt mà!
Thân là bạn gái với tình yêu cuống nhiệt Trình Hiểu Huy – nữ vương phòng nghiệp vụ, cũng không hề phản đối việc từ sáng đến tối Nguỵ Mễ Miễn bên cạnh bạn trai nhà mình, theo lời nói của cô chính là: “Hai người đều là động vật ăn cỏ, dễ dàng bị hạ gục thì có thể gian thanh gì chứ?”
Lời nói này thật là không tính đến bản năng đàn ông của Ôn Khả Khiêm, chẳng thèm để nó trong mắt.
Đáng tiếc Ôn Khả Khâm không im lặng như bình thường, anh ta lập tức đi thẳng đến phòng nghiệp vụ tìm nữ vương đại nhân.
Đầu tiên là nồng nhiệt chào đón, sau đó cùng với nữ vương này cuồng nhiệt vừa hôn vừa cúi thấp mặt, đó lựng tỏ vẻ ngượng ngùng…
Các đồng nghiệp nam chung quanh chỉ mong đợi có thế, phấn khởi nhìn chằm chằm, lại bị cái liếc mắt của Ôn chủ nhiệm nhiệm liền không có khí thế mà quay mặt đi.
Các đồng nghiệp nữ sùng bái nữ vương, mọi người mặt đỏ loạn tim, trong lòng đều hô Nữ Vũ Thần Bệ Hạ thiên thu vạn đời, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Một bên Nguỵ Mễ Miễn lòng tràn đầy hâm mộ, nghĩ thầm, rốt cuộc thì khi nào Lý Túc mới nghỉ ngơi đây? Mặc dù cô không thích lăn trên giường lắm, nhưng mà cái loại nhiệt tình zíu zíu zíu gì đó rất đáng yêu, cô cũng rất muốn!
Nữ Vũ Thần bệ hạ liếc cô một cái.
“Nguỵ Mễ Miễn.”
“Dạ!”
“Hôm nay, sau khi xong việc, em được nghỉ ngơi hai ngày với ngày chủ nhật, đừng để chị thấy em nữa nhé”
“Hả!?” Mặt Nguỵ Mễ Miễn vẫn mờ mịt.
“Không đợi cô hiểu lời Trình Hiểu Huy nói là có ý gì, Lý Túc liền xuất hiện ngay sau đó.
Nguỵ Mễ Miễn bị một tay anh xốc lên, nhét vào trong ngực giống như nhào nặn bột mì.
Nữ vương bệ hạ viết: “Lý Túc có công ký hợp đồng, được phép nghỉ ngơi ba ngày, không cho ra khỏi phòng nửa bước”
“Cảm ơn quản lý.” Lý Túc nhoẻn miệng cười.
Người khác nhìn thấy nụ cười của anh, chắc chắn sẽ cảm thấy như ánh mặt trời anh lãng, nhìn lâu chắc chắn sẽ mù mắt, còn với Nguỵ Mễ Miễn, cô chỉ thấy được hàm răng trắng đều, thẳng tắp, hàm răng này chắc chắn có thể cắn đứt cái cổ nhỏ bé của cô, Nguỵ Mễ Miễn nghĩ tới đấy, cơ thể bất giác run cầm cập.
Mà cô cư nhiên bị Lý Túc xách đi như thế.
Chương 7
Nguỵ Mễ Miễn còn không kịp thoát ra tiếng kêu than vãn, ngay cả ánh mắt cầu cứu cũng chưa đưa, thì đã thấy anh đã kéo cô đi trước mặt Nữ Vũ Thần.
“Mễ Miễn thích anh sao?” Lý Túc cúi đầu bình bình đạm đạm hỏi.
Bon họ không ở phòng khách, không ở phòng tắm lại càng không phải ở phòng của cô. Cô bị Lý Túc ôm đặt trên đùi trước mặt là một cái gương to, dài, phản chiếu hình ảnh bên ngoài, là phòng của Lý Túc.
Cái dưới mông Lý Túc là cái giường trong phòng anh.
Nói cách khác, Nguỵ Mễ Miễn ngồi trên người Lý Túc, mà Lý Túc lại đang ngồi trên giường.
Cảnh tượng này giống như… aaa không phải như vậy…
Bên ngoài trời còn sáng lắm, ban ngày mà, đúng đúng, ban ngày mà tuyên dâm cái gì kia chứ, không tốt, không tốt.
Giọng Nguỵ Mễ Miễn hơi run, nhẹ nhạng kháng nghị, “Em nghĩ, nên chờ sau cưới mới… ưm…” Lý Túc cắn vành tai cô, giọng nói lạnh lùng, “Anh chỉ muốn cùng em hợp nhất!”
Nguỵ Mễ Miễn vẫn còn ngoan cố chống lại “Không, phải chờ cưới…”
Lý Túc thật lâu mới đáp ứng, “Được rồi, không đưa vào là được đúng không.”
Anh dùng dục vọng cương cứng của mình đội đội vào phía dưới của cô, thành công khiến khuôn mặt nhỏ nhắn này đỏ bừng cả lên.
Lý Túc còn nói: “Những thứ khác, chắc chắn là em không thể phản kháng được.”
Cái gì?
Nguỵ Mễ Miễn thật mờ mịt. Cái gì gọi là “những thứ khác”?
Không đợi cô nghĩ ra đó là cái gì, Lý Túc lại tiếp tục đe doạ.
“Mễ Miễn, em còn chưa trả lời anh đấy.” Lý Túc cách một làn áo, đầu ngón tay nâng lấy đôi gò nhỏ nhắn củ Nguỵ Mễ Miễn, “Em thích anh sao? Hả?”
Nguỵ Mễ Miễn không biết mình nên nhìn nơi nào mới tốt nữa, “Thi… Thích… a…”
“Thật thích?” Lý Túc cười khẽ, “Rất yêu thích? Hả?”
Đầu ngón tay anh từ từ đi vào, cái nịt ngực có viền Lace mỏng (viền tơ) có nếp gấp, anh xoa nhẹ, xem chúng như một thứ trái cây mềm mại mà xoa nắn.
Nguỵ Mễ Miễn không nhịn được mắc cỡ, hai tay giữ chặt lấy cánh tay chắc chắn của Lý Túc, mềm nhũn đẩy ra không được, chỉ có thể theo.
“Chính là… rất ưa thích… như vậy thích…” cô thật sự vụng về, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy chữ này thôi.
Đầu ngón tay Lý Túc bấm đầu tin ho nhỏ của cô, dịu dàng nghiền mài, đây đối bới cô mà nói, cũng là hành hạ khó nhịn rồi.
Cô vẫn luôn nhạy cảm như vậy!
“Ừ… Lý Túc, Lý Túc… Ừa a…” Cô rầm rì, trừ rên rỉ thì chính là nỉ no tên của anh, như là khẩn cầu anh bỏ qua ình, hoặc là khẩn cầu anh thương xót.
Đôi mắt Lý Túc tối om om, nhìn chăm chú vào đáy mắt cô, có lẽ chính bản thân anh cũng không rõ, mình đã trầm mê tự bao giờ.
Chính anh còn không biết, trong lòng mình yêu thương con thỏ nhỏ này bao nhiêu.
Căn bản là anh cũng không biết từ khi nào thì đã để con thỏ nhỏ này trong lòng sâu như vậy. Anh đi sớm về trễ, quà muốn tặng cũng phải qua tay một người khác, cho dù là mỗi món quà nhỏ, hay là từng mệnh lệnh, chỉ thị, dặn dò cũng đều do anh cẩn thận nghĩ ra, nhưng trước đến giờ anh cũng chưa từng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mừng rỡ khi nhận nhận quà của Mễ Thỏ.
Anh với cô tiếp xúc nhau ít như vậy, anh đương nhiên biết cô thích anh, nhưng phần tình cảm kia rốt cuộc là nặng bao nhiêu đây? Có Phải là giống như tình cảm cô dành cho Bao Canh hay không?
Hoặc là người mà cô thích, thật ra không phải anh, chỉ là anh tự mình đa tình? Bọn họ tiếp xúc, gặp gỡ nhau ít như thế, làm sao cô có thể hiểu rõ con người anh cơ chứ?
Lý Túc càng nghĩ càng rối rắm.
Đây là lần đầu tiên anh yêu thương một người con gái, một yêu liền tiến thẳng đến hôn nhân, mà tất cả những điều này quá sức thuận lợi… Anh chợt lo được lo mất, cũng là bởi vì lần đầu yêu đã gặp phải ngăn trở.
Uông Thục Kỳ khích bác nhưng thật ra chỉ nói ra sự thật, sự bới móc đó làm Lý Túc bất an và ngờ vực vô căn cứ.
Ở trong phòng lúc này tràn ngập mùi hương nam tính, hai người hướng đến tấm gương phản chiếu to lớn kia, Lý Túc đưa tay nhẹ nhàng cởi bỏ từng cúc áo trên ngực cô, anh có thể thấy đôi ngực nhỏ nhắn trắng như tuyết phập phồng lên xuống, cái áo ngực viền tơ khiến trái cây nho nhỏ của cô lộ ra.
Trái cây run run, đỉnh nhọn cứng lên, hồng hồng diễm diễm.
Lý Túc đưa tay vuốt ve thành quả của mình.
Nguỵ Mễ Miễn cả người xụi lợ tựa vào ngực anh, mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn trái nhìn phải chứ quyết không chịu nhìn vào tấm gương đó.
Lý Túc vừa xoa nắn trái cây trước ngực cô, vừa dùng đầu gối của mình tách chân cô ra.
Nguỵ Mễ Miễn cả người ngượng không biết làm sao, Lý Túc lại một mực truy bức cô, “Em nói em yêu thích anh? Là thật tâm yêu thích anh? Thế có yêu anh nhiều không?”
Cô quả thực muốn khóc.
“Thích… thích ,,, thích, thích, thích nhất đấy” Đầu gần miệng như thế, đành nghĩ sao nói vậy thôi.
Lý Túc hài lòng không?
Tâm tư đen tối của Vương tử điện hạ đương nhiên là không hài lòng rồi.
Cho dù là một đại nam nhân, cũng sẽ có bộ dáng như một thiế nữ ưu tư, mong người yêu của mình có thể thể hiện ra chút yêu thương ấy, hơn nữa một ngày ba bữa thêm bữa đêm lại không gặp nhau.
Nguỵ Mễ Miễn vụng về lại chậm hụt, căn bản không rõ mình đã chạm phải người đàn ông như thế nào.
Dĩ nhiên, những thứ này có muốn cũng không còn kịp nữa rồi, bởi vì cô cảm nhận được cái mông bỗng chốc lạnh đi, đột nhiên phát hiện chân mình bị tách ra, cái váy đen (kiểu váy văn phòng) bị kéo xuống vứt sang một bên như một đống vải vụn vô dụng, giữa hai chân trống trơn, bởi vì không biết từ lúc nào Lý Túc đã cắt quần lót của cô đi rồi…
Nguỵ Mễ Miễn thật hoa dung thất sắc. Nhưng còn kích thích hơn khi mà tay Lý Túc xoa xoa, bóp nhẹ đoá hoa tư mật này.
Đoá hoa đã phun ra nước dịch, bởi vì lúc nãy anh chơi đùa trái cây phía trên kia khá lâu, bây giờ lại từng bước từng bước ở trước gương kích thích , chà xát đoá hoa nhỏ này của cô….
“Lý Túc… Lý Túc, đừng mà… ư a.. đừng như thế..”
Cô rên rỉ trong bất lực, hoàn toàn không thể ngăn cản được anh, ngược lại còn kích thích dục vọng anh nhiều hơn nữa.
Đoá hoa này rất mềm, rất nhỏ, rất chặt.
Lý Túc đã từng thưởng thức mật dịch trong kia, ngón tay nhanh chóng đi lại lối cũ, thâm nhập vào hoa kính.
Hôm nay , anh không làm giống như hôm trước, không tiếp tục hôn, mà là dụ Nguỵ Mễ Miễn đưa mắt nhìn vào chiếc gương, nhìn cô ở dưới tay anh phóng đãng thế nào, nhìn gò má hồng lên vì tình dục của cô, nhìn cô lộ ra núm trái cây nhỏ, nhìn anh khai hoang ở giữa hai chân cô, nhìn đoá hoa này của cô ra nhiều dịch như thế nào, làm ướt cả bàn tay anh.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian